Thơ


Trời thuở đó ngần nào em khổ sở
Khóc khi nhìn gió thổi nước sương buông
Tìm xa vắng bên kia bờ đổ vỡ
Giòng sông em đâu có biết ngọn nguồn


Bàu trời đó bữa nay về trở lại
Một mùa xưa người nhớ chứ năm kia
Ngày chạm mắt dưới mùa xuân man dại
Dịp trùng lai em hẹn với tan lìa
Đường có cỏ có bờ lau rộng có
Lá cây bay và em có đi qua
Bàn chân bước lệ buồn em có nhỏ
Xuống điêu tàn em khóc mộng tiêu ma


Màu con mắt bên mùa xuân xiêu đổ
Ở bên kia nhìn ngó lại bên này
Gió lắt lay bốn phương về dồn tụ
Bụi thu mờ ai phủi với hai tay


Em đi về cuối chân trời
Vui buồn gánh đủ nỗi đời trăm năm


Suốt đời phải thức suốt đêm
Suốt ngày ngủ nướng mới nên con người
Tồn sinh quá khứ chôn vùi
Cơn say suốt kiếp - trận cười thâu canh
Bình sinh lao khổ đã đành
Cũng từ bình sử tựu thành mà ra




Lúc ngoảnh lại chép bừa ra bút
Chào mai sau hun hút biển dâu
Phù trầm ký ức thiên thâu
Nặng tình quá khứ anh chào tương lai 

Em đi từ tỉnh mộng đầu
Một mình ở lại anh sầu trăm năm


Ta gọi chiêm bao về mộng mị
Chắp ân tình cho nghĩa rộng tinh sương
Về tuế nguyệt bước ngao du tận mỵ 

Người có nghe tang hải réo vô thường?


Thiệt thòi đời mộng phiêu linh
Cành sương ngọc thụ tồn sinh cát lầm
Giấc quày quả lạnh anh trâm
Bóng đu sung rớt bến trầm luân sâu
Hoài mong hiu hắt nhịp cầu
Mà hương quan vắng xa màu mây trôi.


Xin mừng sông biển triều dâu
Đoạn trường đẩy nhịp lên cầu hạo du
Từ đây sống với sa mù
Với cô bác lịm sầu ru hao mòn
Với người mẹ chết bên con
Với chàng ngã gục nhìn non sông chào  

  
Ði về với gió phù du
Mở trang mộng mị cho mù sa bay
 
Em đi tháng rộng ngày dài
Em về tháng rộng nằm dài hơn năm
Mỏi chân duỗi cẳng em nằm
Ngủ yên sao mắt lệ đầm đìa tuôn
Đau thương không có cội nguồn

Hoặc là rất có vui buồn gọi nhau 


Tôi về giữ mộng mù khơi
Kết thành viễn tượng cho đời chiêm bao

Em đi chớp biển mưa nguồn
Tình yêu quá khứ mang buồn tương la

Người đã bỏ đường kia ở lại
Ðể đi vào đối diện hư không
Bờ thánh thót thu sau về vạn đại
Lời chào kia nức nở lạnh vân mồng



Thơ HOÀNG ĐỊNH NAM

MAI VỀ
Mai về động bóng hoàng hôn
Dấu chân lưu lạc in hồn cổ thư
Thềm trăng lay đóa sầu tư
Nở từ vận nước, kết từ trầm luân
Thì em thêm nữa một lần
Mài nghiên chép lại những vần điêu linh
Mai về cho cạn ân tình
Quê hương một nỗi, phù sinh một đời.

*********************************
Lòng cứ mãi phân vân ngày trở lại
Bởi tình thâm réo gọi cuối đường xưa
Ta sợ nỗi làm người du khách lạ
Trên quê hương người đói, kẻ dư thừa.

*********************************
Không còn ai, nơi trở về đã mất
Mai có về soi bóng Thu Giang
Tắm bến sông An Trường, Hà Mật
Nước có rửa sạch đôi chân cát đất
Thì lòng ta cũng đã bụi giang hồ

*********************************
NGÀY THÁNG KHÔNG CÒN ANH
Thôi em !
ngày tháng dẫu buồn,
không anh, nước vẫn từ nguồn chảy xuôi.
Thôi em!
Ngày tháng dẫu vui,
Không anh, nước vẫn chảy xuôi từ nguồn.
Thì thôi!
chiều có mưa tuôn
Em nghiêng nón nhẹ cho buồn trôi đi.
Và rồi, nắng cũng nhiều khi
Hanh hanh sợi nhớ, em đi một mình.
Thì em
niệm một chữ “ Tình”
Ba ngàn cõi khổ để mình anh mang.

*********************************
GỞI NGƯỜI CHIẾC LÁ
Thôi em ngày tháng đã tàn
chân xưa đã mỏi tay vàng nhánh thu
tình xưa  mặc áo phù du
thì nhung lụa mới chẳng ru được người
thì thôi mỉm một nụ cười
gởi theo chiếc lá vàng rơi cuối đường.