Quê Hương Đọa Đày

VIỆT NAM Quê Hương Ngạo Nghể



HÒA BÌNH

Điền ĐôngPhương
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Miền Nam không còn nữa, tôi không còn gì nữa… Nhưng tôi đã không có cái cảm giác mất mát hay tiếc nuối, lại còn tự an ủi rằng, dù sao chúng ta cũng đã có được Hòa Bình… Và người Miền Nam đã chào đón Hoà Bình với cùng một tâm tư như thế!
Trong cảm nghĩ đó, tôi tự nhủ mình đã không có cơ may góp phần xây dựng đất nước, thì thôi, để yên cho người khác xây dựng… Chỉ mong sao tôi có đủ nghị lực trong cuộc đổi đời, để cưu mang gia đình và gìn giữ những gì đã có trong tôi, đó là lòng tự trọng và danh dự.

Tôi đã nghĩ đơn giản như vậy!
Hòa bình, có nghĩa là không còn chiến tranh! Đã đến ngày quê hương tôi sẽ không còn chứng kiến cảnh xác người tan nát bởi đạn bom; sẽ không còn những khắc khoải âu lo của người vợ dõi bước chân chồng; sẽ không còn những tiếng kinh cầu của người mẹ già mòn mỏi nhớ thương con; sẽ không thêm những tuổi thơ côi cút lạc loài… 
Tôi đã mong đợi một nền Hòa Bình như thế! Miền Nam đã chờ mong một ngày Hòa Bình như thế! Vì có ai hiểu được cái giá trị của Hòa Bình hơn những con người đã từng bị cuốn hút vào cơn lốc cuồng nộ của khói lửa chiến chinh? 

Nhưng rồi hòa bình trên quê hương tôi sao nặng nề quá! Cái giá của hòa bình đã vượt qua tất cả những khát mơ, đã chôn vùi tất cả những giá trị của xã hội Miền Nam hiền hòa. 
Hòa bình lại là lúc mà kẻ chiến thắng ra sức trả thù, đày đọa người chiến bại... Lại là cái thời của những dối trá, bất công, tính ích kỷ, mạnh được yếu thua lên đến đỉnh cao… Hòa-bình lại là khi mà người dân Miền Nam đi vào một cuộc đổi đời, con người không còn nghĩ đến nhân phẩm chỉ vì những nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền… Hòa Bình của tuổi trẻ Miền Nam đã không được phép học đến nơi, chỉ vì cha anh họ đã chiến đấu bảo vệ quê hương… Hòa-bình của những con người đã bị tước đoạt tất cả, phải rời bỏ phố phường để về nơi khô cằn sỏi đá, phèn chua nước mặn… Hòa bình của những con người tài tuấn của Miền Nam bị đọa đày nơi núi thẳm rừng sâu…Những con người bị từ chối đã phải rời bỏ quê hương để đi vào cơn sóng gió mênh mông đầy bất trắc… Hòa bình, lại là những năm tháng của phần đời còn lại, những “bà mẹ Việt Nam anh hùng” đã phải cười tươi, phải hãnh diện trên nỗi bất hạnh của con mình và sự bạc phước của chính họ…

Người cộng sản Việt Nam có thấy vinh quang không khi họ đã góp phần mang lại một Việt Nam hòa bình của thập kỷ sau 1975 như thế?
Quê hương tôi khi im tiếng súng, là trổi dậy tiếng oán than! 
Một nền Hòa Bình trong tiếng thở dài và nước mắt của người Miền Nam hiền hòa...



BỐC MỘ MẸ

Điền Đông Phương
Khi rời trại "cải tạo" để về với gia đình, tôi đã phải đối mặt với tất cả những chuyện buồn mà gia đình đã dấu không cho tôi biết.
Tôi đã nghe kể lại trong những năm tháng cuối đời, má tôi đã phải hằng đêm thức giấc với tiếng kêu thất thanh gọi tên tôi trong những giấc mộng dữ, những lần má tôi ngủ bờ ngủ bụi khi biết có một số chúng tôi đang bị giam giữ ở Long Giao, Suối Máu... nên đã đi tìm.
Khi má tôi mất, bà được chôn cất ở nghĩa địa Hoà Hưng, nơi mà khi tôi về thì đã có thông báo họ sẽ giải tỏa nghĩa địa đó. Thế là tôi phải đi bốc mộ để mang xác má tôi đi hỏa thiêu.

Đến nghĩa trang Hoà Hưng, tôi gặp mấy người làm nghề bốc mộ ở đó. Họ dựng lều sinh sống tại chỗ, bên cạnh những túp lều của họ là những đống gạch được xếp ngay ngắn, để chờ người đến hỏi mua đem về xây nhà ở... Những viên gạch  được lấy từ những ngôi mộ!
Sau khi chịu giá cả và hẹn hôm sau sẽ bốc mộ, nhưng hôm sau khi tôi đến nơi thì phần gạch xây ngôi mộ đã biến mất! 
Chỉ có 3 người làm việc bốc mộ má tôi, 2 người đàn ông độ 40 và 17 tuổi, người phụ nữ thì khoảng 30. Tất cả đều dùng tay không, chân trần. Họ ra sức đào, đến khi chạm vào quan tài thì họ lập tức cạy nắp. Tôi vừa nhìn thấy xác má tôi trong lớp vải liệm, thì chú thanh niên nói "Xác thành chao rồi!", nói xong anh ta cúi xuống, nhanh nhẹn đưa hai tay mò vào khắp cổ ngực, cổ tay má tôi... Thì ra anh ta đang tìm xem người chết có mang theo nữ trang hay không!
Trong cái mùi xác chết bốc lên đó, họ đưa xác lên đặt vào tấm ni lông trải sẵn trên mặt đất. Sau khi rửa tay sơ qua, họ cuộn xác gọn lại và sau cùng là đưa lên chiếc xe Lambretta 3 bánh mà tôi mướn trước đó. Sau khi trả tiền công, tôi ngồi cạnh bác lái xe đưa xác mẹ tôi vô đến nơi thiêu xác ở tận Phú Lâm. Ở đó họ hẹn tôi chiều đến lấy hũ cốt.

Sau khi phụ người thiêu xác nhặt những mảnh xương cuối cùng cho vào hũ cốt, nhưng không thể gom hết tro xương được, tôi mang hũ cốt má tôi đặt vào cái giỏ sắt ở ghi-đông chiếc xe đạp và đạp xe về nhà.

Nhớ lại cảnh 3 người đào mộ mà muốn rơi nước mắt... Chắc chắn đời sống của họ từ sau ngày bị "giải phóng" đã không hơn gì 11 năm lao tù "cải tạo" của tôi!



VỢ TÔI

Điền ĐôngPhương
Hôm trước chụp ảnh này cho Liễu,
thì hôm sau tôi bị mìn ở Ba Càng.

Có một sự thật không ai chối cãi, là sau khi những người Việt Nam Cộng Hoà bị lừa, bị bắt đi “Học Tập Cải Tạo”, thì vợ của họ ở lại trong những hoàn cảnh vô cùng khó khăn đã bị những người cộng sản các loại từ công an đến quan chức dùng mọi cách để dụ dỗ họ sa ngã!

Vợ tôi đã bị một quan chức cấp rất cao ở tỉnh đeo đuổi như thế!
Trong hoàn cảnh khó khăn về vật chất, phải chật vật mưu sinh, về tinh thần thì không biết chồng mình đến bao giờ mới trở về… Vốn bản tính hiền hậu, nên vợ tôi đã phải im lặng, chịu đựng để mà sống. Nhưng viên quan chức kia đã không nghĩ như thế, nên một lần trước mặt những thuộc hạ của mình, anh ta đã tiến xa hơn một bước là có cử chỉ như thể là anh ta và vợ tôi thân mật với nhau lắm! Lập tức, vợ tôi nghiêm nét mặt, chỉ thẳng vào mặt anh ta và nói thật lớn để mọi người đều nghe: “Từ bao lâu nay ông tìm mọi cách để đeo đuổi tôi, dù ông cũng biết rằng chồng tôi đang đi học tập cải tạo! Trước mặt mấy chú ở đây, tôi nói cho ông biết, ông là người có chức có quyền… nhưng so với anh Điền tôi, thì ông không ra gì đâu! Vậy ông đừng có mất công theo đuổi tôi nữa!”.
Từ đó vợ tôi mới thoát được khỏi những bực mình do cái đầu óc đen tối của một con người tự nhận là đi làm cách mạng, đi giải phóng Miền Nam mang đến…



CHÚ THẮNG

Điền Đông Phương
Ngay sau ngày 30/4/1975 tôi được biết trong đơn vị tôi có 12 người là Việt Cộng được gài vào làm nội tuyến, trong số đó có những người tôi vô cùng quý mến!
Nhưng đặc biệt nhất là hai anh em ruột Thành và Thắng.
Riêng chú Thắng vì thấy chú lớn tuổi và đông con (4 đứa con), tính tình chú lại rất hiền lành nên tôi đã để chú đi trên chiếc xe M.113 mà tôi dùng làm "xe nhà ngủ" để chú được an toàn và lo giúp tôi việc cơm nước khi đi hành quân. Một thời gian sau tôi đưa chú về làm việc tại hậu cứ giúp trông coi chỗ ở của tôi trong doanh trại. Rồi khi vợ tôi sinh đứa con gái duy nhất, chúng tôi mướn căn nhà ở ngoài, tôi cũng đã đưa chú ra đó phụ giúp. Và từ đó cho đến khi con gái tôi 4 tuổi thì chú vừa là quản gia, vừa chăm sóc con tôi!

Những người đã gài chú vào đơn vị tôi không ai khác hơn là anh em ruột và chú bác của chú đang giữ những chức vụ cao trong Mặt Trận Giải Phóng, và lệnh của họ giao cho chú là ám sát tôi!
Đến khi thấy quá lâu mà chú Thắng vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ, thì lệnh cuối cùng họ buộc chú phải làm là, khi nào đơn vị về hậu cứ, nghĩa là tôi sẽ ngủ chung với vợ con  tôi trong doanh trại, thì chú phải dùng lựu đạn ném vào giường ngủ khi chúng tôi đang ngủ, vì chú cũng cùng ở trong nhà. Đó là cách dễ nhất để ám sát tôi!

Chú Thắng đã không nỡ lòng mà làm chuyện đó!

Hậu quả là sau ngày 30/4/1975 chú đã chịu những sự đày đọa có thể nói là còn khổ hơn những người bị đi Cải Tạo nữa! 
Đến khi chú được họ cho trở lại đời sống bình thường thì chú đã tìm đến thăm vợ con tôi. Rồi từ đó, hai anh em chú thỉnh thoảng ghé nhà vợ tôi để treo vào cửa con gà, con vịt... với mảnh giấy ghi là của 2 chú gửi cho. Bao nhiêu năm như thế cho đến ngày tôi về!
Khi được tin tôi trở về sau 11 năm Cải Tạo, không biết chú Thắng xem bói ở đâu mà chú đến gặp vợ tôi và nói rằng "Thầy bói nói nếu tôi không nuôi một đứa con nuôi, thì tôi sẽ lại bị lâm vào cảnh lao hình còn nặng hơn là thời gian trước đó nữa!", và chú muốn tặng cho tôi một đứa con gái của chú để làm con nuôi! Chúng tôi bảo chú đừng lo vì chúng tôi đã có một đứa con nuôi từ lâu rồi (đó là Hiếu). Sau đó không biết chú đi nói chuyện đó thế nào với chú Tường nguyên là tài xế xe Jeep của tôi, chú Tường cũng đến đề nghị tặng cho tôi đứa con gái của chú để làm con nuôi với mong muốn tôi được tai qua nạn khỏi...
Còn có những người làm nội tuyến khác nữa cũng đã dành cho tôi tấm lòng như thế, chứ không phải chỉ riêng chú Thắng mà thôi!
Hồi tưởng lại những tháng năm dài  kề vai sát cánh bên nhau  đi trong lửa đạn, lăn lóc gió sương... Tôi xin cám ơn người, cám ơn đời đã cho tôi có được những nghĩa tình thân thương chân thật... 

Nhắc lại câu chuyện này, tôi muốn hỏi người Cộng Sản rằng, khi ông Hồ tuyên bố "Sẵn sàng đốt cháy cả dãy Trường Sơn",  "Sẵn sàng chết đến người Việt cuối cùng ";  khi Lê Duẩn nói rằng "Ta đánh là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc, cho các nước XHCN anh em"; khi Trường Chinh nhắn nhủ "Đảng Cộng Sản cướp chính quyền bằng bạo lực thì Đảng Cộng Sản sẽ giữ chính quyền bằng bạo lực !"... thì các anh nghĩ gì?
Tại sao các anh chủ trương giết chóc mà ngay cả những người theo các anh cũng không muốn làm những chuyện vô nhân tàn ác đó?
Một sự nghiệp được xây đắp bằng xương máu của đàn bà trẻ thơ, bằng nỗi khổ đau của con người... Thì cái sự nghiệp đó có đáng được gọi là Sự Nghiệp Giải Phóng hay không?
Lòng căm thù có thể làm cho các anh sống và chiến thắng,  nhưng tại sao lại căm thù? Người Việt Nam Cộng Hoà đã làm gì nên tội đối với dân tộc và đất nước này mà các anh căm thù họ?

Các anh dựng đứng rằng Việt Nam Cộng Hoà là tay sai, là bán nước... VNCH làm tay sai cho ai, bán nước cho ai, ai mua, mua cái gì của Việt Nam?

Các anh rêu rao rằng Mỹ là "Thực Dân Kiểu Mới"...  trong khi Mỹ và Thế Giới Tự Do chỉ đến VN để giúp VNCH bảo vệ Miền Nam Tự Do, ngăn chận ý đồ Bành Trướng của Tàu, nhuộm đỏ thế giới của Cộng Sản mà các anh tự nhận làm mũi xung kích, làm con chó giữ nhà gác ngõ cho Tàu để chống lại Thế Giới Tự Do... Biến con dân Việt thành những con vật hy sinh cho những chủ thuyết ngoại lai!

VNCH nhận viện trợ của Mỹ và Thế Giới Tự Do để xây dựng lại đất nước, để chống lại sự xâm lược của các anh, thì đó là tay sai, là bán nước... Còn bây giờ các anh cũng ngữa tay nhận viện trợ của Mỹ và Thế Giới Tự Do thì đó lại là "quan hệ song phương, đôi bên cùng có lợi!!!" 
Miệng lưỡi gì mà kinh khủng thế?

Chia đôi đất nước thì chính các anh và Pháp chia đôi (Các anh thấy đó, khi Pháp trao trả Độc Lập cho 3 nước Đông Dương Việt-Miên-Lào thì 2 Vương Quốc Miên và Lào nhờ họ không có Đảng Cộng Sản mà quê hương của họ được hoàn toàn Thống Nhất, chỉ có Việt Nam bị chia đôi vì có các anh!)
Đất nước tan hoang cũng chính vì những hành vi khủng bố  hàng ngày hàng đêm của các anh trên khắp Miền Nam...
Lòng người ly tán cũng chính vì các anh vác súng đạn Nga Tàu vào Nam tàn sát đồng bào... Nếu Cộng Sản các anh không làm những chuyện đó từ năm 1954, thì mãi đến năm 1965 Mỹ và Thế Giới Tự Do đến Việt Nam để làm gì, để đánh ai?

Hãy nói đi, người Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi có tội tình gì mà phải để cho các anh chiếm đoạt Miền Nam mới được các anh cho hưởng thanh bình, còn nếu không để cho các anh chiếm đoạt thì còn phải chịu tang tóc đau thương như ông Hồ nói "Sẵn sàng chết đến người Việt cuối cùng"?
Nên nhớ rằng, Bắc Triều Tiên và Nam Hàn bây giờ hoàn toàn không khác gì 2 miền Nam-Bắc Việt Nam ngày đó cả. 



TRẢ HIẾU

Thằng Út đói bụng, tìm Lan. “Chị ơi nấu cho em gói mì”. Từ sáng đến giờ hai chị em chưa ăn gì cả. Nhà hết mì gói ăn liền lại hết cả gạo. Lan dỗ dành, ba chạy xe ôm về thế nào cũng mua bánh mì cho em. Trời tối dần vẫn không thấy ba về, Lan dẫn em ra đầu hẻm nơi anh Tư sửa xe gắn máy, ngồi đợi. 
Tư và Lan thương nhau đã hơn hai năm. Tư đang cố dành dụm ít tiền để sang năm làm đám cưới. 
Trời tối hơn, chú Bảy xe thồ chạy về báo tin ba bị xe đụng gãy chân rồi. Bệnh viện đòi 5 triệu mới chịu bó bột. Lan về nhà thay áo, chạy vội ra nhà dì Năm đầu phố, "Dì ơi con bằng lòng". 
Đêm bán trinh, Lan khóc lặng lẽ, “Anh Tư ơi, cho em xin lỗi…”.
(Sưu tầm).

HAI ĐỨA BÉ

Điền ĐôngPhương
Cũng như bao phụ nữ Miền Nam sau 30/4/1975 khác, vì không kham nỗi cuộc sống ở vùng “kinh tế mới” phèn chua nước mặn đó để chờ chồng đi cải tạo mà không biết được ngày về, chị đã đưa 2 đứa con trốn về Sa Đéc sống lang thang đầu đường xó chợ. Sau đó chị đã nhận lời lấy một viên chức chính quyền ở địa phương cho qua cơn túng quẫn, chấp nhận cả điều kiện ông ta đưa ra là không cho 2 đứa con sống chung!

Trên cánh đồng hoang đầy lau sậy phía Bắc Sa Đéc, ông Tư Niên cắm gần xong những cần câu cuối cùng thì mây đen kéo đến và trời cũng đã tối. Bỗng ông nghe có tiếng khóc văng vẳng từ giữa cánh đồng, ông thẳng người lên lắng nghe, rõ ràng là tiếng khóc của những đứa bé theo hướng gió vọng lại… Ông thầm hỏi ở hướng đó chỉ có mấy cái gò, chứ đâu có nhà cửa gì mà có tiếng con nít khóc khi màn đêm vừa buông xuống như thế này… Rồi ông nghĩ ngay đến chuyện ma quái, thế là ông vội bước về nhà cho kịp khỏi cơn mưa đang tới, bỏ ngang buổi giăng câu… 
Mấy hôm sau, không dằn được sự tò mò, ông đi thẳng về hướng có những tiếng khóc đêm qua trước khi đi gỡ câu, và ông đã lặng người khi nhìn thấy xác hai đứa bé trai đã chết, nằm trên cái gò đất. Đứa nhỏ khoảng 5 tuổi mặc quần dài đen và cái áo sọc rằn, trên người nó được đắp thêm một cái áo khác, là cái áo của thằng anh khoảng 7 tuổi nằm cạnh đó, mình trần trụi chỉ có một chiếc quần đùi…
Tôi không trách người mẹ của hai em, vì có thể chị đang lén lút góp nhặt cất dấu thức ăn để mang đến cho con mình, nhưng vì một lý do nào đó mà chị không rời khỏi nhà được… Tôi không muốn nói đến người đàn ông vô nhân kia, để trang Blog này khỏi bị bẩn… Nhưng tôi không thể nào cầm được nước mắt mỗi khi nghĩ đến hai đứa bé! Có thể hai em may mắn hơn những tuổi thơ khác của Thời Bao Cấp đó, vì đã được sớm rời xa cái địa ngục trần gian ở Miền Nam sau 30/4/1975. 
Nhưng dù sao… Bé thơ ơi… Em chỉ mới 7 tuổi đầu, mà đã biết cởi áo mình ra để đắp cho đứa em nhỏ dại ngay giữa đồng hoang mưa gió và đầy muỗi vắt đó… Đớn đau nào đã vùi dập xác thân em, đưa em vào cõi chết… Yêu thương nào đã ngập tràn tâm trí thơ ngây của em để cho em biết hy sinh quên mình như thế… Em ơi!

Khổ đau quá tuổi thơ Miền Nam ơi… Tôi có tội, chúng tôi có tội… Tội của chúng tôi là đã không bảo vệ được Miền Nam thương yêu, đã không bảo vệ được tuổi thơ Miền Nam trước những khổ nạn… Tôi không cầu xin lời tha thứ, chỉ xin các em hãy về đây cho tôi biết được rằng, các em đang là đôi tiên đồng, đang vui chơi giữa Bồng Lai Tiên Cảnh… 
Các em ơi!

Hàng chục ngàn trẻ em Việt bị bán sang Kampuchea, Trung Quốc làm Nô Lệ Tình Dục.
 Điền ĐôngPhương
Tôi kêu gọi lương tâm của những nhà lãnh đạo ở Việt Nam, những quan chức trong Toà Đại Sứ Việt Nam ở Kampuchea, Trung Quốc... Xin quý vị hãy mở con mắt ra mà nhìn những trẻ em Việt khốn khổ này!
Hãy nhìn chúng với tấm lòng của người làm cha làm mẹ đối với con em của chính mình!
 

Và cũng xin nói với những ai vẫn dùng những lý sự như “Trâu già ham ăn cỏ non” để biện minh cho sở thích ấu dâm của mình là chuyện bình thường hãy nhớ rằng, đừng đem súc vật ra mà ví von với con người, vì con người khác với con vật!
Hãy nhớ rằng, khi các ông cảm thấy thích thú chuyện ấu dâm, là các ông đã mang cái đầu óc bệnh hoạn, nói thẳng ra là đầu óc của súc vật -mà ngay cả súc vật cũng không làm chuyện đó! Xin các ông hãy tưởng tượng, nếu như chính con em của các ông bị người khác lợi dụng để thỏa mãn cái dục vọng khốn kiếp đó… thì các ông cảm thấy như thế nào?
Điền ĐôngPhương