Bên Đường Chinh Chiến




Đưa Em Về Quê Hương


Không còn chi... Không còn chi... Còn lại tên em...
Còn lại con tim...Thầm mơ được thấy Quê Hương mình... 





Ở trang này tôi xin kể lại những chuyện BÊN LỀ CUỘC CHIẾN, những gì tôi đã chứng kiến, đã là người trong cuộc… Còn về những trận đánh thì mời các bạn xem ở trang “Đi Trong Lửa Đạn”!

Tại biên giới Việt-Miên (Cái Cái, Hồng Ngự) với toán Lôi Hổ của Chi đoàn 3/2 Thiết Kỵ.


Pháo Kích Quận Tân Châu, Hồng Ngự

Điền Đông Phương
Sau 2 ngày hoạt động trong khu vực Thường Thới ngay đối diện quận Tân Châu nằm bên kia sông, chiều hôm đó chúng tôi rút ra sát bờ sông để qua đêm trên những đám rẫy.
Đang ngồi ăn cơm trên cái cầu dốc (cửa sau) của “xe nhà ngủ”, thì thấy một người thiếu phụ tay bồng một đứa bé và dẫn hai đứa khác đi ngang. Tôi gọi lại hỏi “Chị dẫn mấy đứa nhỏ đi đâu?”. Người thiếu phụ mệt mỏi trả lời “Chồng em ở tiểu đoàn 1, lâu quá không về…”. Chuyện những người vợ lính đi ra vùng hành quân thăm chồng là chuyện thường, nhưng lần này thì mặt trận sắp nổ lớn, tôi ái ngại nhìn chị “Tiểu đoàn của ảnh đang đánh nhau, chị không thể tới gặp được đâu…”. Người thiếu phụ nhìn tôi thiểu não: “Em cũng tính qua Tân Châu ngủ đêm để mai về, nhưng không còn chiếc xuồng nào ở bên này để qua sông…”. Nhìn hai đứa bé khoảng ba đến năm tuổi đứng thất thểu bên người mẹ trẻ, tôi chợt thấy xót thương… Ôi, những người có chồng có cha đi trận…
Tôi chỉ về một cái chòi cách xe tôi khoảng 50 mét: “Chị dẫn mấy đứa nhỏ tới ngủ đêm ở cái chòi đó, chờ mai có những người ở bển qua đây thăm rẫy chị sẽ quá giang về, chút nữa mấy chú lính sẽ đem cơm nước tới cho mấy mẹ con ăn”.
Sau đó tôi bảo chú Bé mang cơm nước, một ít đồ hộp và mùng mền đến cho họ.
Nhìn 4 mẹ con ngồi trên cái chõng tre cắm cúi ăn cơm, tôi yên tâm bước vô xe ngồi nghỉ.

Khoảng một tiếng sau, mặt trời vừa lặn thì một tiếng “Ầm” nổ lớn. Lại hỏa tiễn 122 ly! Tôi phóng ra khỏi xe nhìn về nơi tiếng nổ, khói bụi mịt mù khiến tôi không nhìn thấy cái chòi, kinh nghiệm chiến trường cho tôi biết không bao giờ đạn pháo có thể rơi hai lần ở một điểm, thế là tôi phóng chạy đến cái chòi… Cái chòi đã không còn nữa mà thay vào đó là một cái hố như hố bom! Sau khi lục soát để tìm kiếm 4 mẹ con, phần thân thể lớn nhất mà chúng tôi tìm được là một bàn tay, không tìm thấy giấy tờ gì để biết tên mà tìm báo cho người chồng biết…

Đêm đó, ngồi lặng lẽ nhìn dòng sông mênh mông, tôi tự trách mình chỉ vì ngại tai tiếng mà không để mấy mẹ con ngủ trong xe của tôi, vì cái giường của tôi chỉ chiếm một nửa trong xe, một nửa còn trống có thể cho 4 mẹ con ngủ được... Rồi nghĩ đến người chồng… Người chết thì đã yên thân họ, nhưng còn người sống… Một mai khi người lính kia trở về, không gặp lại vợ con, anh biết tìm họ nơi đâu, tìm đến bao giờ… Làm sao anh có thể sống được khi chẳng biết vợ con mình trôi dạt nơi đâu…
Tôi đứng dậy, đi về nơi cái chòi đã mất, đứng nhìn cái hố, cúi đầu khấn nguyện “Nếu chị có linh thiêng, thì hãy đến đưa chồng chị về mà sống với nhau… Các em cũng vậy, hãy đón ba về với các em… Đừng để ba sống một mình trên đời này… Các em ơi…”.

Lại một tiếng đề-pa từ bên kia biên giới, rồi một tiếng nổ ở bên kia sông. Nhìn về hướng xuất phát trái hỏa tiễn, tôi quét mắt nhìn những con ngựa sắt đang nằm lầm lỳ trong đêm đen, miệng muốn thét lên thật to “Dàn hàng ngang… Tiến!”, rồi chúng tôi sẽ cùng những con ngựa sắt đó lồng lên, gầm thét vang trời mà tràn về nơi những kẻ đang gieo tang tóc trên quê hương tôi, cho họ biết thế nào là hung tàn, thế nào là bạo ngược; cho họ thấy thế nào là cái sự nghiệp giải phóng được xây đắp trên xương máu của trẻ thơ, trên nỗi khổ đau của con người…

*****Nói thêm về tình hình lúc đó ở vùng Tân Châu, Hồng Ngự:
Tháng 3 năm 1973, cộng quân đang chiếm ưu thế ở Kampuchea. Nam Vang đã bị vây chặt khiến mọi quân dụng, vũ khí, đạn được v.v., cũng như mọi nhu yếu phẩm như gạo, nhiên liệu… tối cần cho sự sống còn của chính quyền Lon Nol không thể nào đưa lọt vào thủ đô Kampuchea bằng đường bộ cũng như đường hàng không.
Vì vậy, phương tiện duy nhất còn lại để tiếp tế cho Cam Bốt là sông Cửu Long. Thủy lộ này chạy dài từ cửa biển Vũng Tàu, qua ngang bắc Mỹ Thuận, Hồng Ngự, Tân Châu trong lãnh  thổ VNCH, vượt bến phà Neak Luoeng tới thủ đô Nam Vang. Điểm neo cuối cùng của các tàu biển, thương thuyền trong lãnh thổ Việt Nam này là ngã ba sông ngay trước quận Tân Châu, là một trong những quận rất yên bình, trù phú nằm trên bờ Sông Cửu Long thuộc tỉnh Châu Đốc.
Do đó mục tiêu của quân cộng sản Bắc Việt là quyết tâm dành quyền kiểm soát khu vực có tầm mức chiến lược vô cùng quan yếu này. Họ đã dùng toàn lực cắt đứt thủy lộ sông Cửu Long để cô lập Nam Vang và củng cố các trục xâm nhập vào Việt Nam qua ngã biên giới.
Cộng quân tập trung một lực lượng đông đảo lên tới cấp sư đoàn để tiến chiếm mục tiêu Hồng Ngự. Bộ chỉ huy chiến dịch của Cộng quân đóng tại khu vực Hậu Cần 704 thuộc tỉnh Prey Veng bên Cam Bốt, giáp ranh tỉnh Kiến Phong. Các đơn vị Cộng quân gồm Trung Đoàn 207 thuộc Công Trường 6, Trung Đoàn 174 thuộc Công Trường 5, Trung Đoàn 272 thuộc Công Trường 9 (theo tin tình báo, thành phần còn lại của Công Trường 9 vẫn còn lẩn quẩn tại khu vực rừng cao su Michelin ở Dầu Tiếng thuộc Quân Khu 3) và một đơn vị pháo thuộc Trung Đoàn Pháo 75.
Tháng 4 năm 1973, Tân Châu bắt đầu bị pháo kích bằng hỏa tiễn 122 ly. Ngay ngày hôm sau đơn vị tôi đến Hồng Ngự, xuống tàu đổ bộ lên ngay bờ Thường Quới bên kia sông, rồi di chuyển đến Thường Phước nằm đối diện quận Tân Châu.
Trong khoảng 2 tháng sau đó, phối hợp với Trung Đoàn 15 Bộ Binh của Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn và lực lượng Hải Quân, chúng tôi đã đẩy địch lùi xa khỏi vùng Hồng Ngự - Tân Châu về phía biên giới. Áp lực của cộng quân vào điểm neo thương thuyền tại Tân Châu cũng chấm dứt từ đó.


Việt Nam Quê Hương Tìm Lại




CỐ VẤN MỸ
Điền Đông Phương
Cấp số Chi Đoàn Trưởng Chi Đoàn Thiết Kỵ là Thiếu Tá, nhưng vì việc đào tạo sỹ quan không theo kịp mức phát triển quá nhanh của quân đội vì nhu cầu chiến trường, nên sau khi thăng cấp Trung Úy được 8 tháng thì tôi được bổ nhiệm chức vụ Chi Đoàn Trưởng Chi Đoàn 3/2 Thiết Kỵ sau khi làm Chi Đoàn Trưởng Chi Đoàn 2 Chỉ Huy và Công Vụ mấy tháng. 
Tôi rất sung sướng khi được nắm quyền chỉ huy đơn vị này, vì đó là một trong những đơn vị chì nhất của Thiết Giáp Binh Việt Nam Cộng Hoà, hầu hết tướng Thiết Giáp VNCH đều xuất thân từ đó; nó cũng là một trong những đơn vị Thiết Giáp đầu tiên được mang dây biểu chương màu Bảo Quốc Huân Chương, rồi màu Tam Hợp!

Sau một tuần hoạt động ở vùng núi Thất Sơn, tôi được lệnh đưa đơn vị về Vĩnh Bình (Trà Vinh) với nhiệm vụ giải tỏa áp lực địch ở vùng Long Hữu , quận Cầu Ngan (bây giờ thuộc huyện Duyên Hải). 
Chi đoàn có 2 viên cố vấn Mỹ, một thượng sĩ và một đại úy. Viên cố vấn đi chung xe với tôi là đại úy Baker, người Mỹ gốc Đức. Suốt tuần lễ đầu tôi chỉ nói chuyện với anh ta vài lần vì thực sự tôi không thích có cố vấn Mỹ đi bên cạnh. Lý do là khi tôi còn làm Chi Đội Trưởng Chi Đội Súng Cối 106 ly của Thiết Đoàn, cũng có một viên cố vấn đi theo. Một hôm đang nằm nghỉ bên cạnh một trường học ở quận Vũng Liêm, Trà Vinh thì có một giáo viên đến hỏi chuyện chơi. Trong lúc nói chuyện, anh giáo viên thành thật hỏi tôi có phải người Mỹ đó là người chỉ huy đơn vị của tôi hay không! Dĩ nhiên là không hề có chuyện đó, nhưng từ đó tôi vẫn có mặc cảm khó chịu khi có người Mỹ đi bên cạnh. Đến người giáo viên mà còn nghĩ như vậy, thì người dân thường nghĩ thế nào! 
Cũng tội cho anh chàng cố vấn, lúc nào cũng cố lấy cảm tình, ví dụ như khi tôi hỏi một câu, thì anh cố trả lời tràng giang đại hải với ý muốn giúp tôi học thêm tiếng Anh! Hôm đó, sau khi ăn cơm chiều, thì đại úy Baker lấy cái bản đồ ra nói với tôi: “Trước đây tôi có đến vùng này nhiều lần, nên tôi biết rất rõ, vậy tôi đề nghị mình nên qua đêm ở chỗ này…”. Nhìn vào tay anh ta chỉ trên bản đồ, thì đó cũng chính là điểm tôi đã chọn! Thế là tôi nhân dịp đó để chỉnh anh ta về cách làm việc với tôi, tôi nói: “Đúng! Đó là vị trí tốt nhất ở đây, xạ trường tốt, quan sát tốt, nếu cần trong đêm đi tiếp ứng các đơn vị bạn cũng dễ dàng…”. Nói xong tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Tôi cũng đã báo vị trí đó về trung tâm hành quân rồi! Nhưng rất tiếc, bây giờ tôi phải bỏ vị trí đó để chọn vị trí khác dù nó có xấu hơn… Lý do duy nhất là vì anh đã có ý kiến!”. Viên cố vấn Mỹ ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi nói nhỏ: “Tôi hiểu!”. 
Từ đó anh ta không hề “cố vấn” gì nữa, chỉ còn là một cái bóng đi bên cạnh tôi! Nhiệm vụ anh ta chỉ còn là giúp gọi trực thăng tải thương, tiếp tế, gọi những phi tuần oanh kích… vì khi cấp thiết thì xin những phương tiện đó của Mỹ sẽ nhanh và hiệu quả hơn! Hôm nào vui thì tôi mời anh ta ăn cơm chung, không thì anh ta cứ ăn riêng bằng đồ hộp, lương khô của anh ta mang theo! Tôi cũng không như một số đơn vị trưởng khác, thường nhờ cố vấn Mỹ mua đồ ở PX giùm như TV, máy hát, đồng hồ… vì đó là nơi bán đồ miễn thuế cho quân nhân Mỹ. Có lần anh ta tặng tôi cái máy chụp ảnh mới, thì tôi nói dành cho đơn vị chụp ảnh khi cần, và giao cho trưởng ban 3 giữ!
Nhiều khi tôi cũng thấy mình quá đáng, nhất là những khi lâm chiến, xin trực thăng tải thương mà chậm trễ thì coi như anh ta tránh mặt tôi cho đến khi nào trực thăng sắp đến anh ta mới ra mặt vì không muốn đối diện với cơn thịnh nộ của tôi! 
Có điều đáng nói là tất cả những cố vấn Mỹ sau đó cũng đều là những người Mỹ gốc Đức, phải công nhận một điều là họ rất dũng cảm, hiên ngang… Cũng chính vì sự hiện diện của họ mà tôi phải luôn luôn cố gắng để cho thuộc cấp, người dân thấy rằng, đi bên cạnh tôi, họ chỉ như chiếc bóng…

Nhắc lại chuyện này, tôi khẳng định, người Việt Nam không bao giờ chấp nhận làm tay sai cho ai cả! Chúng tôi là những Chiến Sĩ Tự Do, vì lý tưởng Tự Do mà chúng tôi đã chiến đấu bảo vệ Miền Nam Tự Do. Những từ ngữ “tay sai”, “bán nước”… đã bị áp đặt đó, không hề có trong cuộc đời chúng tôi!
Những kẻ nào vẫn mở miệng mà nói rằng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa là một đội quân tay sai, nếu quý vị còn có một chút liêm sỉ thì hãy im đi cái luận điệu gian manh dối trá của cha ông quý vị ngày nào, đừng có tiếp tục cái sự nghiệp lừa đảo dân tộc này của cha ông quý vị nữa!



NGƯỜI NỮ CÁN BINH VIỆT CỘNG
Điền Đông Phương
Vượt tuyến xuất phát tại quận Mỹ Xuyên, Sóc Trăng, đoàn xe chúng tôi tiến về hướng Đông để đến Lịch Hội Thượng. 
Đi băng đồng được khoảng 6 cây số, khi 5 chiếc xe đi đầu của chi đoàn vừa vượt qua một con kinh, thì chúng tôi phát hiện cách đó khoảng gần 1 cây số có những bóng người thấp thoáng bỏ chạy dọc theo con kinh ngang. Tôi lập tức ra lệnh cho 4 chiếc của chi đội đã vượt qua sông tức tốc rượt theo, chỉ để lại một chiếc để kéo phần còn lại qua sông. Bốn chiếc xe dàn hàng ngang băng băng trên cánh đồng lúa chín vàng. Thường thì chúng tôi đi theo hàng dọc để giảm thiểu tối đa việc gây hư hại lúa, nhưng khi chạm súng hoặc phát hiện địch thì chúng tôi dàn hàng ngang để mở rộng xạ trường và tầm quan sát. Chi đội đi đầu đã bám được mục tiêu và có tiếng súng bắn trả. 
Khi tôi và phần còn lại của chi đoàn đến nơi, thì đã im tiếng súng và tôi cho lệnh chi đoàn bung rộng ra lục soát. Bỗng cách chỗ xe tôi khoảng 200 mét, trong đám lúa vàng, một tiếng nổ to cùng với những mảnh da thịt tung lên. Một anh Việt Cộng nào đó đã dùng lựu đạn tự sát! Rồi thỉnh thoảng lại có những tiếng nổ khác và những mảnh da thịt tung lên… Khoảng nửa giờ sau, chúng tôi tịch thu được 4 khẩu súng AK, và thiếu úy Nguyên chi đội trưởng chi đội 2 báo cáo bắt được một nữ Việt Cộng, tôi bảo đưa cô ấy đến trình diện tôi. Người nữ VC khoảng hai mươi tuổi. Nhìn khuôn mặt sáng sủa, nước da trắng mịn, nửa thân người phía dưới ướt sũng  khiến cho cái quần đen bám chặt vào những phần da thịt chắc nịch. Cô bị bắt vì khi chúng tôi đến, thì cô đang dọn dẹp trong nhà mà nửa người cô lại bị ướt. Kêu bà chủ nhà ra ngoài hỏi riêng thì bà nói không biết cô ấy! 
Tất cả những câu tra hỏi của tôi đều bị cô ấy đáp lại bằng sự im lặng với nét mặt thật bình thản! Trong khi đó, lại một tiếng nổ tung từ trong ruộng lúa. Nhìn về phía có tiếng nổ với những mảnh da thịt tung lên, rồi quay lại nhìn cô gái, tôi bắt gặp ánh mắt cô thoáng lạc đi. Trong cơn bực tức, tôi nói “Tại sao ngu quá vậy, bị chúng tôi bắt thì làm tù binh… Tại sao lại phải chết như vậy chứ!”. Cô gái vẫn giữ im lặng… Nhìn nét mặt bình thản đến lạ kỳ, tôi chợt muốn thử xem mức độ lỳ lợm của cô ấy đến đâu, liền bảo hạ sĩ nhất Hoàng vốn là một trong những đệ tử ruột của tôi đang đứng gần đó: “Kê súng vô đầu nó, nếu tôi đếm từ 1 tới 3 mà nó không khai thì bắn bỏ!”. Sau khi mũi  súng được dí vào màng tang cô gái, tôi liền nói với cô “Nếu không khai ra có bao nhiêu người, thì chúng tôi sẽ bắn nát óc, nghe chưa?”, và tôi bắt đầu đếm. Vừa đếm tôi vừa quan sát… Nét mặt cô vẫn bình thản đến lạ lùng, tôi nheo mắt bảo hạ sĩ nhất Hoàng “Bắn!”. 
Trong tiếng súng nổ chát chúa đó, tôi nhìn cô gái thật kỹ và bắt gặp cái mĩm cười thoáng nở trên môi cô… Người con gái trẻ đã đón nhận cái chết như thế đó!

Thật ra thì hạ sĩ nhất Hoàng biết ý tôi, chỉ bắn lên trời chứ không bắn vào đầu cô gái. Tôi bần thần nhìn lên xe, viên cố vấn Mỹ đang ngồi trân trối nhìn cô gái với ánh mắt chan chứa cảm tình. Tôi quay lại nói với cô, rất nhỏ nhẹ: “Tôi biết chắc chắn cô là Việt Cộng, nhưng hôm nay tôi thả cô. Vậy cô đi đi! Nhớ là đừng để tôi gặp lại lần thứ hai! Đi đi!”. 
Người nữ cán binh bất chợt nhìn lên xe, nơi viên cố vấn Mỹ đang ngồi, rồi bước đi. Tôi đứng nhìn theo người con gái bước đi trên bờ mẫu  dọc bên hông chiếc xe tôi đang nằm, qua khỏi chiếc xe vài bước, cô nghiên mình đưa tay bứt một nhành lúa, đưa lên miệng và tiếp tục bước đi về giữa cánh đồng. Tôi bước lên xe, đứng nhìn theo người con gái đã đi xa, rồi nói với viên cố vấn Mỹ “Tôi thả cô ấy vì tôi kính trọng những người như thế! Một kẻ thù rực rỡ…” .
Thật ra trong suốt đời quân ngũ, tôi chỉ bắt giữ và giải giao 2 cô gái Việt Cộng mà thôi, còn lại tôi đều thả đi. Lý do duy nhất là tôi không muốn họ rơi vào những bàn tay sàm sở, sẵn sàng nhận tiền đúc lót để thả họ ra của những nhân viên phòng 2 Tiểu Khu, hoặc Sở 4 An Ninh Quân Đội… Nhưng trường hợp này là cá biệt, người con gái đó đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều…
Tôi hiểu, trong ánh mắt em chất ngất căm hờn khi em nhìn người lính Mỹ ngồi trên xe, chỉ vì em tin rằng họ là kẻ xâm lược! 
Tôi hiểu, em, người con gái miền Nam đơn giản yêu quê hương mình. Em không hề biết rằng em chính là một trong vô số những người yêu nước bị cộng sản lừa đảo… Có thể ở đàng kia, nơi em vừa dõi mắt nhìn, chính người em yêu vừa nở nụ cười trước khi rút chốt cho quả lựu đạn nổ tung xác thân mình, bởi vì ngay cả trước khi nhắm mắt lìa đời họ cũng vẫn tin rằng họ đang chết cho tổ quốc, đang chết cho tương lai dân tộc như tiền nhân ta đã chết giữa Bạch Đằng Giang, trên bến Chương Dương, trong đầm Dạ Trạch, giữa núi rừng Yên Thế… Họ chết đi trong giấc mơ tuyệt đẹp về một đất nước tương lai, một đất nước của nòi giống Rồng Tiên, một đất nước của công bằng và giàu mạnh. Họ đã tin như thế, em đã tin như thế. 
Em yêu nước bằng tình yêu trong sáng, em đâu có biết rằng dân tộc này đã bị biến thành những con vật hy sinh, những kẻ đánh thuê cho một chủ nghĩa, những ý thức hệ ngoại lai…

Ôi! Quê Hương tôi… những người như em… và những con người tài tuấn đã từng giờ, từng phút, từng giây phải gục ngã giữa đạn bom vì Tổ Quốc thương yêu nhưng đầy nghiệp chướng oan khiên này…



NỘI TUYẾN
Điền Đông Phương
Sau khi có đủ những chứng cớ để khẳng định Phong là Việt Cộng đang hoạt động nội tuyến trong chi đoàn tôi, tôi rất buồn và tức giận!
Khi đến đơn vị tôi, Phong là tân binh, khi tôi biết được Phong là nội tuyến thì Phong đã là Hạ Sĩ. Phong thuộc lớp lớn tuổi, năm đó khoảng ngoài 30, nhìn sơ qua ai cũng thấy ngay Phong là con người chân chất thật thà. Tôi đã nâng đỡ Phong bằng cách cho Phong đi học một khóa Y Tá, mãn khóa Phong trở về làm y tá cho chi đoàn.

Sau mấy ngày suy nghĩ, hôm đó sau khi bố trí qua đêm gần chùa Cò ở Trà Cú, tôi gọi Phong đến nói chuyện. Chúng tôi đứng nói chuyện riêng với nhau, tôi nhìn Phong một lúc rồi nói thẳng "Tôi đã biết rõ anh là Việt Cộng nội tuyến!". Phong đứng nghiêm, cúi mặt nhìn xuống đất.  "Tôi rất buồn vì thật sự tôi rất quý mến anh, anh thừa biết điều đó. Có phải anh là Việt Cộng không?". Phong lặng lẽ trả lời "Dạ phải!". Nghe xong tôi cũng đứng lặng lẽ nhìn Phong, cứ như thế tôi không nói thêm lời nào. Khoảng 5 phút sau, tôi chậm rãi nói: "Bây giờ tôi cho anh 2 lựa chọn, thứ nhất là ngày mai chi đoàn về hậu cứ, tôi sẽ cho anh nghỉ phép để anh về nhà và anh đừng trở lại chi đoàn nữa! Thứ hai là vì tôi rất quý mến anh, tôi chấp nhận giữ kín chuyện này, và để cho anh tiếp tục ở lại, với điều kiện là anh đừng làm bất cứ điều gì có hại đến chi đoàn. Tôi cho anh một đêm để suy nghĩ, ngày mai cho tôi biết anh chọn cách nào".
Hôm sau Phong nói với tôi là Phong xin được ở lại chi đoàn!

Khoảng một tuần sau, chi đoàn tôi đi hành quân vào vùng của Phong, xã Trung Ngải  (ở khoảng giữa quận Vũng Liêm và Càng Long thuộc tỉnh Vĩnh Long). Cũng như những vùng nông thôn mất an ninh khác, người dân ở đây không sống trong những vườn cây dọc hai bên kinh rạch, mà họ dựng những căn nhà lá tạm ở giữa đồng trống, rải rác thành những khu xóm. Sau khi bố trí đơn vị vào giữa những khu xóm đó, xe tôi cũng bám vào một căn nhà nhỏ quen thuộc mà trước đó tôi đã nhiều lần ghé vào, để anh em nấu nướng cho bữa ăn trưa. Khi anh em trên xe tôi mở cửa hậu để đem nồi niêu  xuống, thì Phong đi đến và chui vào trong xe tôi, ra dấu bảo tôi bước xuống trong xe để Phong nói chuyện. Tôi bước xuống hỏi "Có chuyện gì đó Phong?", nhìn ra cửa xe thấy không có ai, Phong đến đứng ngay chỗ của xạ thủ đại liên rồi nhìn qua vòng tiềm vọng kính:
-Tui muốn chỉ cho Đông Phương những người này...
Tôi đứng sát cạnh Phong và nhìn vào tiềm vọng kính. Phong chỉ vào một căn nhà ở chỗ xe mang số 42 đang đậu và nói trong nhà đó có một người bị cụt một chân, và người đó là Bí Thư Chi Bộ gì đó, tôi nhớ ra ngay người đàn ông bị mất một chân mà tôi đã nhiều lần gặp và nói chuyện vui vẻ trước đây! Rồi Phong lại chỉ một căn nhà của một ông cụ khoảng 75 tuổi và nói ông già đó là Huyện ủy, tôi nhớ ra ngay ông cụ mà có lần tôi đã uống rượu đế với ông trong căn nhà đó... Rồi lần lượt Phong chỉ cho tôi tất cả là năm Việt Cộng như thế!
Tôi liền gọi máy bảo anh em vào lục soát những nhà mà Phong vừa chỉ, thì y như rằng, trong bồ lúa nhà nào cũng có dấu một khẩu súng! Suốt ngày hôm đó, Phong đã ngồi bên trong xe tôi, không ra ngoài. Và ngoài tôi ra, không ai biết chuyện đó cả!

Vài tháng sau, khi bàn giao đơn vị cho Nghê Thành Thân, tôi có "bàn giao" mọi việc về Phong cho Thân với lời gửi gắm chân tình và cũng cho Phong biết rõ việc đó. Khoảng 3 tháng sau, khi tôi đang hoạt động ở vùng Cái Cái thuộc quận Hồng Ngự, thì Thân từ Kiến Văn gọi báo cho tôi biết Phong vừa bị tử trận tại đó!


"Có em sau lưng các anh đây!"









Việt Cộng Pháo Kích Trường Tiểu Học Cai Lậy Ngày 9 Tháng 3 Năm 1974

Hàng năm chúng vẫn nhảy múa ăn mừng chiến thắng
trên những máu xương này…

Bé thơ ơi, ai đã giết em khi tuổi còn tươi, khi tuổi còn xanh...
 
Hỡi bé thơ ơi, sao vội bỏ thầy, bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ bạn, bỏ em...
Hỡi bé thơ ơi, em tội tình gì, sao vội bỏ đi, em lại bỏ đi...
Cô đến trường chỉ để dạy các em bài học Tình Thương...

Tôi đã thấy những người mẹ đi lẽo đẽo
quanh ngôi trường tìm nhặt mớ thịt xương...
Gỡ tóc tai, lẫn máu dính trên tường
Tôi đã thấy những hàng lệ nóng 
Chảy không ngừng trên nét mặt xanh xao
 Của những người mẹ hiền héo hắt khổ đau 
Nhận xác con nhờ áo lem mực tím...