Lời nói đầu






Điền Đông Phương
Đời tôi, đời của một con người chưa một lần nói dối, của một tâm tư không muốn hận thù, mà khi tuổi đời chưa đủ thì những kinh qua đã quá đủ cho một kiếp người… Mười lăm năm đèn sách, mười năm chinh chiến, mười một năm lao tù cộng sản, gần ba mươi năm sống kiếp tha hương làm người vong quốc… Hồi tưởng lại những tháng năm xưa, lòng tôi ray rứt khôn nguôi! Có biết bao điều lẽ ra tôi phải làm, mà tôi lại bỏ qua… Và ngược lại tôi đã làm biết bao nhiêu điều không nên... 
Đời người thật ngắn ngủi, mà sao vô vàn hối tiếc, quá nhiều ăn năn…

Thế Giới Tự Do, Thế Giới Cộng Sản, Nga, Tầu, Mỹ... Cuộc Chiến tranh "Chống Mỹ Cứu Nước” của Miền Bắc, cuộc Chiến tranh Giữ Nước của Miền Nam… đã biến dãy non sông gấm vóc Việt Nam thành núi xương sông máu… Mấy mươi năm đã trôi qua sau ngày 30 tháng 4 năm 1975… Từ những núi xương sông máu đó, đã và đang xuất hiện đầy dẫy những anh hùng! Anh hùng chiến thắng, anh hùng chiến bại… Nhìn những anh hùng lúc nhúc bò tới bò lui trong cái đống phân lịch sử 1954-1975, rồi nghĩ đến hàng hàng lớp lớp những người con yêu của Tổ Quốc đã phải làm con vật hy sinh cho những chủ thuyết ngoại lai... Hồi tưởng lại cảnh cốt nhục tương tàn trong một cuộc chiến dơ bẩn nhất trong lịch sử dân tộc đó, ai mà không thấy xót xa?

Là chiến sĩ của một Quân Lực bại trận, tôi không bao giờ muốn nhắc đến những chiến công hào hùng, những trận giao tranh khốc liệt mà đơn vị tôi chưa một lần chiến bại… Tôi đã không còn thấy ánh hào quang trên những Anh Dũng Bội Tinh lấp lánh trên ngực áo trận ngày nào… Ở đây tôi chỉ làm nhiệm vụ của một kẻ sống sót, bởi vì nếu không nói lên bây giờ, “sẽ là có tội… có tội với những người đã nằm xuống, cho chúng ta được hưởng thêm những ngày tự do ít ỏi”. Nên tôi xin góp nhặt lại nơi đây, chỉ là những kỷ niệm đã hằn sâu trong ký ức... Tôi không phải là một nhà lý luận, càng không phải là một chính trị gia, những gì tôi viết ra đây, đơn giản chỉ là những gì đã xảy ra, mà tôi là người trong cuộc, là một chứng nhân. Nơi đây, sẽ có những cái nhìn về chiến cuộc của riêng tôi, mà tôi tin rằng trong đó sẽ không có những hậu ý để che đậy sự thật, để đánh lạc tầm nhìn của những thế hệ con em.

Tôi xin thành kính nghiên mình trước vong linh của bao người dân Việt đã một thời tơi tả trong khói lửa đạn bom... Những người đã một thời cùng tôi đối mặt trong chinh chiến oan khiên, cốt nhục tương tàn... Những người đã một thời tôi được kề vai chiến đấu, những kỵ-binh xưa, những người con yêu thực sự của Tổ Quốc, của Miền Nam hiền hòa bị bức tử...
 
Điền-1969
Tốt nghiệp khóa 14 Sĩ Quan Căn Bản Thiết Giáp cuối năm 1965, tôi về trình diện Trung Đoàn 2 Kỵ Binh Thiết Giáp (Sau này là Thiết Đoàn 2 Kỵ Binh) đồn trú tại Vĩnh-Long, và đây cũng là đơn vị duy nhất mà tôi phục vụ trong suốt mười năm quân ngũ, cho đến ngày bỏ cuộc. Trung Đoàn Trưởng lúc đó là Trung tá Trần Tín, nguyên là giáo-sư trường Quốc-Học Huế. Ông là một cấp chỉ huy dũng cảm, trong sạch và đầy lòng nhân hậu mà tôi đã coi như một mẫu mực để noi theo trong suốt cuộc đời binh nghiệp, cho cả đến ngày hôm nay! Đó chính là cái may mắn của tôi, của một tuổi trẻ đầy nhiệt huyết đang chập chững bước vào đời trong một xã hội nhiễu nhương, phân hóa… khi cuộc chiến bắt đầu quyết liệt, tuổi đời vừa tròn hai mươi. 

Với ưu thế hỏa lực hùng hậu, khả năng di động trên mọi địa thế, đơn vị tôi được sử dụng như là đơn vị chủ lực của toàn vùng đồng bằng sông Cửu Long từ Mỹ Tho xuống đến Cà Mau (Vùng IV Chiến Thuật), dọc theo biên giới Việt-Miên, và đến năm 1970 thì vượt biên sang Kampuchea để tiêu diệt những căn cứ hậu cần của quân Cộng Sản Bắc Việt từ Svay Rieng chạy dài đến tận cảng Kampong Som. Hôm nay truy quét mật khu Ấp Bắc ở Mỹ Tho thì ngày hôm sau vây hang Tup Chup ở vùng núi Thất Sơn... Vừa tiếp tế cho tiền đồn Long Hữu ở ven biển Trà Vinh hôm trước thì hôm sau đã có mặt ở Sóc Trăng, rồi thẳng xuống Bạc Liêu... Trở về chưa kịp ghé thăm hậu cứ thì đã có lệnh vô luôn Đồng Tháp...  
Đại khái cuộc sống của chúng tôi là như vậy. Mỗi tháng đi hành quân ít nhất cũng phải hai mươi ngày. Ngoài những cuộc hành quân bất thần như đi tiếp viện các đơn vị bạn đang chạm địch, giải tỏa các cứ điểm bị bao vây hoặc bị địch tạm chiếm... thì nhiệm vụ thường xuyên của chúng tôi là thực hiện các cuộc hành quân càn quét vào ngay căn cứ, mật khu địch. Còn những “vùng giải-phóng”, vùng xôi đậu thì thường là chỗ được chúng tôi dùng làm nơi để nghỉ dưỡng quân, tu bổ xe cộ... Chỉ khi nào đơn vị về hậu cứ, mới có chuyện vui chơi phố phường! 

Trong những tháng năm ngang dọc trên khắp vùng đồng bằng sông Cửu Long đó, biết bao nhiêu kỷ-niệm buồn vui. Tôi chỉ xin ghi lại nơi đây những mẩu chuyện thật ngắn, không theo thứ tự thời gian, những kỷ niệm của một thời trai trẻ...



VÌ SAO TÔI LÊN TIẾNG
Điền Đông Phương

“Đây chén rượu nồng xin rưới xuống
“Giải oan cho cuộc bể dâu này!”
Tôi nghĩ rằng, người Việt Nam Cộng Hòa ngày xưa khi có đủ quân quyền trong tay, được cả Thế Giới Tự Do ủng hộ, giúp sức... mà họ còn không bảo vệ được Miền Nam, đã không chống lại được Cộng Sản... Thì bây giờ với hai bàn tay trắng, họ làm được gì mà đi "chống Cộng"?

Nhưng, khi nghe một kẻ nói dối, thì bất cứ một con người chân chính nào cũng phải lên tiếng để cho mọi người thấy rằng kẻ đó đang nói dối! Người Cộng Sản chẳng những không bao giờ nói thật, mà họ còn là bậc thầy về chuyện đổi trắng thay đen...

Ký Hiệp Định Geneve 1954  với Pháp để chia đôi đất nước  chưa ráo mực là  lập tức họ gài Lê Dun ở lại Miền Nam để thành lập hạ tầng cơ sở rồi tiến đến khủng bố, đánh phá khắp Miền Nam với những chiêu bài gian manh dối trá... Thì người ta phải nói lên cái gian manh dối trá đó!
Vừa ký Hiệp Định Hoà Bình Paris năm 1973 là tổng tiến công ngay năm 1975! Đó là hành vi tráo trở lật lọng, thì người ta phải nói lên cái tráo trở lật lọng đó chứ!
Hứa hẹn với thế giới sẽ cải thiện Nhân Quyền để được nhận vào WTO, vào được rồi thì nuốt trọn những lời họ đã hứa đến nỗi  bị thế giới vạch mặt chỉ tên trong những hội nghị quốc tế về Nhân Quyền, thì người ta phải nói ra cho nhân dân trong nước biết!
Một nhân vật lịch sử như ông Hồ, tài trí của ông là phi thường,  đáng khâm phục... Nhưng chuyện đổi trắng thay đen, việc cố tình che đậy những tội ác, những sai lầm, những nhơ nhuốc thối tha của ông để dựng lên một hào quang dối trá, một nhân cách cao cả không có thật... thì đó chính là việc làm bỉ ổi!
Người ta chỉ ra những cái bỉ ổi đó thì có gì là sai trái?

Khi các anh làm sai, người ta chỉ ra cái sai đó là người ta đúng! 
Tại sao các anh lại cho đó là "phản động", là “tuyên truyền chống  phá",  là "âm mưu lật đổ"... rồi kết tội người ta, đày họ vô tù?
Ai cho các anh cái quyền đó?
Tôi lên tiếng cũng không phải vì cay cú... Khi nghe một kẻ nói dối, khi thấy một người làm điều ác, anh nói lên cái dối trá đó, chỉ ra điều ác đó là vì anh khinh bỉ nó, ghê tởm nó hay vì anh cay cú?
Một người có lương tâm thì nên nói ra cho mọi người thấy sự gian trá, tàn ác của kẻ vô lương để người đời không bị kẻ đó lừa đảo, ám hại hay là nên im lặng bỏ mặc ai ra sao thì ra?
Đơn giản là như thế!

Bởi những lẽ đó mà người Việt trong nước và khắp thế giới đã phải lên tiếng... Cho nên những gì tôi nói lên  ở đây cũng chỉ là để góp một phần nào vào tiếng nói của lương tâm con người, của tấm lòng yêu nước, yêu thương đồng bào trước bạo quyền để những kẻ vốn đã lừng danh thế giới về gian trá đó không thể đánh lạc tầm nhìn của những thế hệ mai sau...

Và với tất cả tấm chân tình, tôi chỉ mong sao những người Cộng Sản VN cùng thế hệ với tôi hãy nhận ra bản chất gian manh dối trá của ông Hồ và Đảng CSVN đã lừa dối họ từ bấy lâu nay. Những người cộng sản cầm quyền đang cố bám quyền lực, tham lam lợi lộc hãy thức tỉnh, đừng cố tiếp tục tự lừa dối mình và lừa bịp dân tộc nữa, mà hãy sống với lương tâm chân chính của con người...

Ở đây, tôi chỉ có con tim, của riêng tôi, không của một tổ chức nào, không theo một đảng phái nào... 

Người Việt Nam Cộng Hòa cầm súng chỉ là để bảo vệ Quê Hương không Cộng Sản, chiến đấu vì lý tưởng Tự Do… Chúng tôi buông súng cũng chỉ vì nỗi khát mơ Hòa Bình, chứ chúng tôi không hề là kẻ chiến bại, dù Quân Lực của chúng tôi đã bị bức tử!
Chúng tôi chiến đấu và hy sinh ngay nơi chôn nhao cắt rốn của mình, thì đó là chiến đấu để tự vệ. Người Cộng Sản từ Bắc vác súng đạn Nga Tàu vào Nam bắn giết đồng bào thì rõ ràng đó là đi xâm lược!
Như vậy, hà cớ gì mà kẻ chiến thắng lại đi căm thù người chiến bại, lại đi đày đọa cả một Miền Nam hiền hòa?
Tại sao kẻ cướp lại đi hận thù nạn nhân của nó?

Tôi xin mượn câu chuyện ngắn dưới đây, để nói lên tâm tư tình cảm của người Việt Nam Cộng Hòa: "Ở cuối hai con đường  ".
Mong các bạn hãy lắng nghe, để nhớ rằng chúng ta là người Việt Nam trước khi chúng ta là người Cộng Sản hoặc là người Tự Do Dân Chủ… Chúng ta là những người yêu nước Việt Nam trước khi chúng ta biết yêu chuộng Tự Do Dân Chủ hoặc yêu Chủ Nghĩa Cộng Sản!
Nếu chúng ta không biết thương yêu nhau, thì ai thương chúng ta bây giờ?

Mời các bạn lắng nghe


Ngựa hồng thì đã cách ngăn
Má hồng lạc bước còn mang câu thề...